Wednesday 30 September 2009

Gói Thức Ăn


Tôi đặt hành lý vào hộc ở trên đầu rồi ngồi xuống ghế. Đây là chuyến bay dài làm tôi ước gì mình có một quyển sách hay để đọc trên phi trình. Có lẽ tôi cũng cần chợp mắt một chút. Vừa lúc trước khi máy bay cất cánh, một nhóm 10 người lính trẻ men theo lối đi và ngồi hết vào các chỗ trống rải rác còn lại.. Chẳng có gì để làm, tôi bắt đầu gợi chuyện người lính ngồi gần nhất:
- Các cậu đi tới đâu vậy?
- Petawawa. Chúng tôi sẽ ở đó hai tuần để thụ huấn một chương trình huấn luyện đặc biệt rồi sau đó sẽ bổ sung tới A Phú Hản.
Sau khi máy bay cất cánh độ một tiếng thì tiếng loa thông báo là trên máy bay có bán thức ăn nhẹ đựng trong bao giá 5 mỹ kim.
Cũng còn lâu lắm chuyến bay mới tới phía Đông nên tôi quyết định mua một bao đồ ăn để vừa ăn vừa giết thì giờ. Khi tôi móc bóp lấy tiền thì chợt nghe một người lính hỏi bạn mình là có muốn mua thức ăn không .
- Không! Có vẻ như mắc quá đó. Bao lunch gì mà tới 5$. Thôi tao rán đợi tới căn cứ hẳn hay.
Và anh lính trẻ gật gù đồng ý với bạn.
Tôi đảo mắt nhìn chung quanh thì thấy mấy người lính khác cũng không có ý định mua gì cả mặc dù lúc đó cũng đã tới giờ ăn trưa rồi. Một ý nghĩ chợt đến trong đầu, tôi gọi người nữ tiếp viên tới đưa cho bà ta 50$ và nói:
- Xin bà vui lòng lấy thức ăn cho những người lính nầy.
Người tiếp viên ngạc nhiên nắm chặt lấy tay tôi , qua đôi mắt long lanh ngấn lệ vì xúc động, bà ngõ lới cám ơn tôi và nghẹn ngào:
- Con trai tôi cũng là một quân nhân đang chiến đấu tại Iraq . Nghĩa cử nầy của ông như đang dành cho nó vậy.
Rồi bà xăn xái đi lấy 10 bịch đồ ăn trao cho tất cả các người lính trên tàu. Sau đó bà dừng lại chỗ tôi hỏi:
- Thưa ông dùng gì ạ? Bò, gà rất hảo hạng.
- Xin cho tôi gà
Tôi trả lời bà ta trong một thoáng ngạc nhiên vì theo tôi biết hạng economy bây giờ chỉ có BOB thôi mà. Người nữ tiếp viên đi về phía trước của máy bay độ một phút sau trở lại với nguyên khay thức ăn nóng hổi dành cho hành khách vé hạng nhất , bà trịnh trọng nói với tôi:
- Đây là tấm lòng tri ân nho nhỏ của những người trên chuyến bay nầy đối với ông
Sau khi ăn xong với tâm trạng sảng khoái nhẹ nhàng, tôi bước tới phòng vệ sinh ở phía sau cùng. Trên đường đi, một người đàn ông thình lình đứng lên chận tôi lại nói:
- Tôi rất cảm phục việc ông làm, xin ông cho tôi được chia phần mà vui lòng nhận cho.
Nói xong, ông ta dúi vào tay tôi 25 mỹ kim.
Sau đó không lâu, viên phi công trưởng rời buồng lái vừa đi vừa nhìn số ghế ghi trên hộc hành lý, linh cảm khiến tôi thầm mong ông ta đừng kiếm tôi nhưng Chúa ơi! Ông ta dừng lại ngay hàng ghế của tôi rồi cười thật tươi và chìa tay ra nói:
- Tôi muốn được bắt tay ông
Cực chẳng đã , tôi mở dây an toàn đứng dậy bắt tay viên phi công trưởng. Với giọng hân hoan, ông ta nói lớn như để mọi người cùng nghe:
- Tôi cũng đã từng là một quân nhân và cũng là phi công chiến đấu. Có một lần có người cũng mua cho tôi thức ăn. Điều đó thực sự thể hiện cả một tấm lòng tốt đẹp mà tôi không bao giờ quên.
Cả một tràng pháo tay tán thưởng vang dội làm tôi đỏ bừng mặt vì mắc cở.
Chỉ với một hành động nhỏ nhặt tầm thường của tôi mà đánh động lương tâm con người đến thế sao?
Vì chuyến bay quá dài nên có một lúc, tôi phải đi bộ về phía trước để rản gân cốt thì bỗng nhiên có một nam hành khách ngồi trên tôi độ sáu dãy đưa tay ra bắt và để lại trong tay tôi cũng 25 mỹ kim.
Bầu không khí trên chuyến bay thật nhẹ nhàng và chan hoà tình người cho tới khi máy bay hạ cánh . Tôi lấy hành lý và bắt đầu bước ra khi vừa tới cửa máy bay thì một người đàn ông chận tôi lại và nhét nhanh vào túi áo tôi một thứ gì đó xong ông ta vội vả bước đi mà không nói một lời. Lại thêm 25$ nữa.
Nếu tính ra, tôi chỉ chi có 50$ mà bây giờ thu lại tới 75$. Kiếm được 25$ dễ dàng đến thế sao! À ! Quên! Còn bữa ăn thiệt ngon miệng nữa chứ. Đúng là khi ta làm phải thì không bao giờ lỗ lã cả.
Tôi vui vẻ bước nhanh vào cửa phi trường thì thấy mấy người lính trẻ kiểm điểm nhân số để chuẩn bị về căn cứ. Tôi tiến tới trao cho họ 75 mỹ kim và nói:
- Từ phi trường về tới trại phải khá xa. Mà bây giờ cũng đã tới giờ để dằn bụng một cái sandwich chứ. Chúa sẽ ban ơn cho các cậu.

Mười người lính trẻ trong ngày hôm đó chắc đã rời chuyến bay trong tâm trạng yêu thương và kính mến những hành khách đồng hành. Tôi hăng hái bước tới xe với lời thì thầm nguyện cầu cho tất cả sẽ được trở về trong an bình.
Những chàng trai nầy đã hy sinh tất cả cho quê hương mà tôi chỉ biếu họ có một vài phần ăn. Thật là quá ít ỏi nếu không muốn nói là chỉ trong muôn một.
Nghĩ xa hơn nữa, người cựu chiến binh đã từng đánh đổi cả cuộc đời khi viết lên chi phiếu trắng đề tên người nhận là “ Hiệp Chủng Quốc” mà số tiền có thể lên đến chính sinh mạng của họ.
Đó là một vinh dự tối cao lẽ ra cả đất nước phải dành cho họ nhưng than ôi! Có nhiều người đã không cần biết tới và bỏ quên họ.
Xin Chúa ban sức mạnh và lòng can đảm cho bạn chuyển tiếp câu chuyện nầy tới bạn bè quen biết.
Riêng tôi thì đã làm xong.

Toronto Sept 4,2009
Nguyên Trần

The Sack Lunches
I put my carry-on in the luggage Compartment and sat down in my Assigned seat. It was going to be a Long flight. 'I'm glad I have a Good book to read. Perhaps I will get A short nap,' I thought..Just before take-off, a line of Soldiers came down the aisle and Filled all the vacant seats, totally Surrounding me. I decided to Start a conversation.'Where are you headed?' I asked the soldier seated nearest to me.'Petawawa. We'll be there for twoWeeks for special training, and thenWe're being deployed to Afghanistan. After flying for about an hour, an Announcement was made that sack Lunches were available for five Dollars. It would be several hoursBefore we reached the east, and I Quickly decided a lunch would help Pass the time.. As I reached for my wallet, I Overheard a soldier ask his buddy if he Planned to buy lunch.'No, that seems like a lot of money for just a sack lunch.. Probably Wouldn't be worth five bucks. I'll wait till we get to base 'His friend agreed.I looked around at the other Soldiers. None were buying lunch. I Walked to the back of the plane and Handed the flight attendant aFifty dollar bill.'Take a lunch to all those soldiers.' She grabbed my arms and squeezed Tightly. Her eyes wet with tears, she thanked me. 'My son was aSoldier in Iraq ; it's almost like you are doing it for him.'Picking up ten sacks, she headed upThe aisle to where the soldiers Were seated. She stopped at my seat And asked, 'Which do you like Best - beef or chicken?''Chicken,' I replied, wondering why She asked. She turned and went to The front of plane, returning aMinute later with a dinner plate fromFirst class. 'This is your thanks..'After we finished eating, I went Again to the back of the plane,Heading for the rest room.A man stopped me. 'I saw what you did. I want to be part of it.Here, take this.' He handed me twenty-five dollars.Soon after I returned to my seat, I Saw the Flight Captain coming downThe aisle, looking at the aisle Numbers as he walked, I hoped he was Not looking for me, but noticed heWas looking at the numbers only on My side of the plane.When he got to my row he stopped, smiled, held out his hand, and said,'I want to shake your hand.'Quickly unfastening my seatbelt I Stood and took the Captain's hand.With a booming voice he said, 'I was A soldier and I was a military pilot. Once, someone bought me a lunch. It was an act of kindness I Never forgot.' I was embarrassed When applause was heard from all ofThe passengers.Later I walked to the front of thePlane so I could stretch my legs.A man who was seated about six rows In front of me reached out his Hand, wanting to shake mine. He left Another twenty-five dollars in my palm.When we landed I gathered my Belongings and started to deplane.Waiting just inside the airplane door Was a man who stopped me, put Something in my shirt pocket, turned,And walked away without saying aWord. Another twenty-five dollars!Upon entering the terminal, I saw the Soldiers gathering for their trip to the base. I walked over to them And handed them seventy-five dollars. 'It will take you some time toReach the base. It will be about time for a sandwich.God Bless You.'Ten young men left that flightFeeling the love and respect of their Fellow travelers. As I walked Briskly to my car, I whispered a prayer for their safe return.These soldiers were giving their all for our country. I could only Give them a couple of meals.It seemed so little...A veteran is someone who, at onePoint in his life, wrote a blank check Made payable to 'The United States ofAmerica ' for an amount of 'up to and including my life.'That is Honor, and there are way too many people in this country who no longer understand it.'

M đến thăm N một chiều mưa (Thanh Lam)